tổng tài băng lãnh cưng chiều cô vợ be nhỏ

Đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Đáng Giá Trên Trời của tác giả Lương Châu Nguyệt được cập nhật liên tục Cô thấy anh ta lần đầu tiên, đã xác định con người này lạnh lùng chả khác gì cái điều hòa di dộng, n cô chính là người xui xẻo bị khối băng kia nhìn trúng Cô ngồi ở đằng sau từ bên cạnh tiểu Cách tử trong cầm ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau chùi dính nước tay! Suy nghĩ mới vừa rồi, miệng của cô cảm giác lạnh như băng ngoắc ngoắc! Cô Cố Vân Tịch cho tới bây giờ thì không phải là hạng người tốt lành cái gì! ️ Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời Chương 172: Người cuối cùng tên là bùi vân khinh!. Truyện thuộc thể loại Ngôn Tình, Sắc, Trọng Sinh, Sủng. Cập nhật liên tục, nhanh nhất Bộ Trưởng Cao Lãnh Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 5 Mềm nhũn, nhu thuận mà làm nũnganh làm ra chuyện như vậy thế mà cô không nổi giận sao.Ngày lập tức nghe được tiếng cô gái nhỏ này mềm nhũn gọi: "Chú nhỏ!" Nghe hai chữ này, cả người Đường Mặc Trầm run Cô là con gái cưng của một gia đình giàu có bậc nhất tại thành phố A, nhỏ nhắn xinh xắn như một búp bê Lolita, tính tình bướng bỉnh thường hay gây rối, ham vui rất yêu thích đi du lịch đây đó materi matematika kelas 9 semester 1 pdf. Ảnh trên Lệ Song Nguyệt Hôm nay là thứ bảy nên Song Nguyệt không phải đi làm, Dật Y và Dật Ngôn đi qua nhà Tiểu Bạch Bạch chơi rồi nên hiện tại chỉ có một mình cô ở trong nhà. Tự nấu cơm, tự làm việc rất mệt Hiện tại cơ thể của cô nóng bừng bừng, khó chịu trong người. Chắc chắn là do tối qua ngủ quá muộn nên mới mệt mỏi thế sao, chắc chắn không sao rồi. Nằm ngủ một chút rồi sẽ khỏe thôi Cơ thể cô từ trước đã rất yếu vì khi sinh ra đã không đủ 9 tháng 10 ngày lại không có mẹ nữa. Một năm xuất hiện rất nhiều loại bệnh như cảm sốt, ho lao hay đau tim. Vậy nên đối với cô cơ thể mệt mỏi thì không là gì, dù sao cũng không phải bệnh Đến trưa, cô cố gắng lết người đến tiệm tạp hóa mới mọc gần nhà, nhiều ánh mắt cứ đăm đăm nhìn vào cô. Đây là lúc mất mặt nhất cả đời. Tóc thả dài, cả khuôn mặt lờ đờ không chút sức sống, cách ăn mặc lại quá lôi thôi. Nhưng còn may là mọi người không nhận ra cô là diễn viên lớn hay người mẫu nổi tiếng trên mạng xã hội, nếu không sẽ bị dính scandal riêng tư. Đi vào tiệm tạp hóa, vớ đại một ly mì, thanh toán rồi ra ngoài. Bởi vì đây đang là tháng 7 nên trời rất nóng, mà cô trên người quần áo bịt kín mít nên cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Vừa mệt vừa choáng váng, mười giây tiếp theo sau đó, cả người cô liền hướng một bên ngã xuống mặt đường nóng Thật không may rằng, một người đàn ông đi ngang đường thấy cô ngất xỉu trên đường liền kêu tài xế cho xe dừng lại. Lãnh Ngưng lập tức xuống xe bế cô len từ vỉa hè nóng. Anh liền nhíu mày khó chịu rồi cũng len xe Trên xe, anh bé cô trong tay, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, lo lắng hay sốt ruột thì trên mặt anh chỉ có một biểu cảm lạnh lùng nhất, sự dỗ dành ân cần thế này làm Ứng Thiên khá bất ngờ. là tài xế riêng của Lãnh NgưngTừ trước khi lọt lòng đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy Lãnh lão đại quan tâm gần gũi với một cô gái. Bản lĩnh gì cho thấy cô ấy đủ cao siêu để Lãnh Ngưng đặc biệt siêu lòng thế này. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng vẫn nên tỏ ra không quan tâm tới thì hơn_________Căn nhà số 888 Hoàng Gia Diory__________Thấy xe Lãnh Ngưng về tới nhà, Lộ Nhất Phi lập tức xông đến xe của anh nhưng rồi lại há hốc miệng ra nhìn đăm đăm qua màn cửa kính xe Lãnh Ngưng lão đại đang ôm một cô gái Tin sốc thế giới, ông chồng quốc dân của các cô gái đang ôm trong lòng một cô gái trẻ trong chiếc xe. Mang tận đến về nhà Trong cuộc đời, ngoài tài xế riêng và Lãnh Ngưng ra thì chiếc xe huyền thoại nước Anh đó chưa ai dám đặt đít hay chạm vo dù chỉ một chút. Thân cận như Lộ nhất phi còn chưa có cơ hội chạm vào vô lăng, bàn đạp. Giờ đây đích than lão đại ôm cô ấy, tỏ thái độ dịu dàng nhất đối với cô ấy. Có cho 1000 vạn tỷ anh cũng không đam tin trước mắt mình Lộ nhất phi bất ngờ lấy tay chỉ chỉ vào Song Nguyệt, gượng cười như không hiểu" Lão đại, đây là thứ quái gì " Lãnh Ngưng vẫn giữ thái độ lạnh " Rõ ràng trước mắt lại không nhận ra, ngu như cậu thì xứng đáng ở bên cạnh tôi? Nói rồi anh đưa Song Nguyệt vô nhà. To nhỏ với quản gia Wei gì gì đó rồi đẩy cửa phòng của mình đi vào Trong khi Lộ Nhất Phi vẫn đang trong tình trạng hoang mang bất ổn. Cái gì chứ? Anh mà ngu á. Nực cười, từ trước đến giờ anh thông minh xuất chúng, tài mạo song toàn, thế mà lão đại nói rằng là anh ngu? Tính tình thất thường như lão đại, tại sao lại mở miệng nói câu đùa cợt Trong căn phòng ngập tràn bóng tối lạnh lẽo lại len lỏi một chút ấm áp. Lãnh Ngưng vừa cầm sách đọc vừa ngắm người con gái bên cạnh lại cảm thấy có chút tức cườiNgười bên cạnh anh đây đang say giấc nồng, thường thường những cô gái có vóc đáng nhỏ nhắn đang yêu vừa tầm tuổi sẽ ngủ giống như một chú mèo con cuộn tròn. Và ngược lại, Song Nguyệt nằm ngủ ôm ngay méo giường, miệng há hốc chảy đầy nước bọt lại còn gác chân len đùi của Lãnh Ngưng rất thoải mái Lãnh Ngưng là một người gọn gàng và đơn giản. Trong phòng chỉ chứa những vật dụng cần thiết như kệ sách cao, bộ bàn ghế salon và giường ngủ. Tuy nhiên, anh rất ưa sạch sẽ, ưa đến cực độ. Thế mà cô gái này đang dăng đầy nước dãi trên giường, gác chan len đùi anh tổng thống còn chưa giám. Dù vậy nhưng anh vẫn không tỏ ra thái độ khó chịu hay bực mình gì hết. Tô điểm thêm là những nụ cười cưng chiều siêu hiếm thấy và ánh mắt ân cần ôn nhu Bị sốt mà số cô cũng chẳng may mảy gì Đến tối đêm thì cô mới tỉnh dậy, đập vào mắt là một mảng tường trắng, quay sang bên cạnh thì thấy một người đàn ông cao lớn với bộ Âu phục màu đen. Vừa nhìn qua thôi là đã biết nhân vật phương nào Ôi Má Ơi! Lãnh Ngưng Đại Thần Vạn Tuế Lệ Song Nguyệt hoảng hốt ngồi dậy, nhìn Lãnh Ngưng chằm chằm, soi thật kĩ thật kĩ để muốn biết rằng người trước mặt mình là Lãnh Ngưng đại thần " Tôi sẽ không chịu nổi nếu em nhìn tôi như thế " Dừng lại cái hành động vừa rồi, cô ho nhẹ một cái rồi bước xuống giường, nhìn quanh nhìn quẩn hỏi " Tôi đang ở đâu, còn nữa... mấy giờ rồi " " Cô đang ở nhà tôi, 8h " " Cái gì, 8 giờ rồi sao. Chết thật, sao anh lại không gọi tôi dậy sớm. Con tôi không có chìa khóa vô nhà, chắc chắn vẫn còn ở ngoài cửa. Điện thoại trên người cũng không có. " " Con cô bây giờ cũng đang trên đường tới đây, ngồi đây và uống thuốc đi, nó ở trên bàn" Nực cười, việc gì mà cô phải nghe lời anh ta chứ. Tại sao cô lại ở đây, tại sao con cô lại trên đường tới đấy, tại sao cô phải uống thuốc.... Một ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu của Lệ Song Nguyệt thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra " Mommy " Một giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên khiến Song Nguyệt nghe mà cảm thấy bỡ ngỡ Là giọng của Dật Y " Mommy, người bị bệnh mà không nói con để rồi phải nằm nghỉ và ăn thức ăn bẩn thỉu ở đây "Là giọng của Dật Ngôn Lãnh Ngưng cũng hơi chú ý đến cái cậu Dật Ngôn này, quả thật rất độc mồm độc miệng như thể thế giới này là của ta. Mặc dù vậy nhưng anh cũng nghĩ là không đáng quan tâm, dù sao thì cũng chỉ là con cái người khác, sao lại giống anh được Lệ Song Nguyệt lập tức chạy tới chỗ của hai đứa nhỏ ôm ấp. Chết tiệt, cô lo đến phát điên Lãnh Ngưng " Trễ rồi, Dật Ngôn xuống nấu cơm đi, cô ấy vẫn chưa ăn gì " Cậu nghe thấy liền bất ngờ, cái quái gì mà anh phải nấu cơm ở nhà anh ta, vả lại mommy của cậu còn chưa ăn gì nữa, cái này là cách chăm sóc người bệnh của Lãnh Gia sao? Lệ Dật Ngôn " Việc gì tôi phải nấu, nhà anh không có đầu bếp sao" Lãnh Ngưng " Tôi nghĩ tâm trạng của mẹ cậu sẽ tốt hơn nếu ăn món cậu nấu, đương nhiên tính kể cả tôi. Cái bụng của cô ấy bây giờ hoàn toàn trống rỗng, cậu định bỏ mặc mẹ cậu chết đói trước mặt cậu khi có thức ăn, chảo và lửa sao " Đây là lần đầu tiên Lãnh Ngưng nói dài nhất trong ngày Lệ Song Nguyệt " À, tôi nghĩ chúng tôi nên về nhà thì.... " " Tôi nấu là được chứ gì, nhưng chỉ dành cho ba mẹ con tôi thì tôi đồng ý " Lộ Nhất Phi từ sau cánh cửa chui ra nói với vẻ không đồng ý " Ôi thế cậu đi mượn nhà bếp của người ta mà lại không nấu cho người ta ăn mà chỉ nấu cho cậu, giống như thịt của con heo của người ta chặt mà cậu là người đi mua. Thế thì cậu phải trả tiền chứ " Lệ Dật Y " Nói đơn giản thì ông chú này và ông chú kia chỉ muốn ăn ké món của Dật Ngôn nấu thôi, giấu diếm thế nào cũng không qua mắt được tôi đâu haha. Lệ Dật Ngôn ngươi đi nấu ăn nhanh lên, ta đói bụng rồi " Nói xong, Dật Y kéo mẹ và Dật Ngôn xuống nhà bếp. Lộ nhất phi cũng vui vẻ đi theo Lãnh Ngưng nhíu mày khi nghe Dật Y nói. * suy nghĩ của mình mà thằng nhóc đó cũng đọc được nữa, giống y hệt như cách làm việc của thám tử tư vậy * Lộ Nhất Phi từ dưới bếp hét vọng lên phòng của Lãnh Ngưng " Lão đại cũng xuống phụ đi nè "Cái cảm giác này anh chưa thấy bao giờ, một căn nhà im im ắng ắng giờ lại trở nên ồn ào như thế này. Trông giống như người một nhà vậy _________Tôi là phân cách tuyến__________________________________________ Mẫn Doãn Kì ôm lấy thân hình bé nhỏ đang phụng phịu mặt vào trong lòng rồi cùng đi ra xe hơi. An tọa chỗ ngồi trong xe, vẫn như cũ anh giúp cô thắt dây an toàn hoàn chỉnh rồi mới khởi động xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh đi ra khỏi cánh cổng biệt thự to lớn rồi chạy êm ái trên con đường "Vợ em có muốn ăn gì nữa không?" Mẫn Doãn Kì quay ra liếc mắt nhìn bảo bối nhỏ mặt nặng mày nhẹ kia rồi lại đảo mắt về chỗ cũ tập trung vào con đường phía trước "Không muốn." "Nhóc là đang giận anh vì không nói giúp em để em được ở lại biệt thự với mẹ sao?" "Đúng vậy đấy nếu lúc đó anh nói giúp mẹ nhất định sẽ đồng ý" "Tại sao anh phải nói giúp? Chồng em chính là cố tình không giúp em để có thể ngủ bên em đó nhóc à. Khi không lại muốn ngủ với ba mẹ, em là muốn để chồng em cô đơn bơ vơ trong bóng tối một mình sao?" "Em chỉ ngủ một đêm thôi!. Anh có thể sang phòng bên ngủ với ba mà đâu có một mình đâu" "Nửa đêm cũng không. Vợ ai người nấy ngủ em là vợ anh dĩ nhiên em phải ngủ với chồng em là anh. Nếu em đã không muốn ăn gì thì anh lập tức lái xe quay về biệt thự" Mẫn Khả Băng ngơ ngác nhìn anh, chẳng phải là cô mới là người đang giận sao bây giờ lại ngược thành Mẫn Doãn Kì là người giận dỗi cơ chứ?_________________ Chiếc xe đừng lại ở gara biệt thự, anh đi xuống mở cửa cho cô rồi lập tức quay mặt đi thẳng vào trong. Thấy anh không thèm liếc mình kể từ khi xuống xe, Khả Băng bất giác cau mày rồi chạy theo đằng sau. Anh vừa vào nhà liền đi thẳng lên thư phòng mà đóng cửa cái 'rầm', khiến cô giật mình. Đứng chôn chân ở đó nhìn cánh cửa thư phòng một lúc rồi cô cũng quay về phòng mà tắm rửa trong đầu chắc như đinh đóng cột rằng anh sẽ rất nhanh sẽ hết giận. Tắm rửa sạch sẽ ngồi chơi game đợi anh nhà quay về phòng. Nhưng đợi mãi đến tận mười hai rưỡi đêm cánh cửa phòng ngủ vẫn im re không tiếng động, tay nắm cửa cũng chẳng ai động vào để xoay mở. Chằn chọc một hồi vẫn không thấy Mẫn Doãn Kì quay về phòng, cô liền ném điện thoại qua một bên rồi lon ton chạy sang thư phòng gõ cạch cạch, cất giọng nói "Doãn Kì à em vào được không?" Cô hỏi trước vì sợ anh đang bận việc gì đó , sợ sẽ làm phiền anh. Nghe thấy giọng bảo bối bên ngoài tâm trạng anh liền vui mừng nhưng vẫn làm dạng đang giận cô, thực chất anh không hề giận cô chỉ muốn đùa cô chút xem cô nhóc nhà anh có phản ứng như thế nào có chạy lại bên anh để anh đỡ giận không thôi. "Em vào đi!" Nghe giọng nói trầm ổn của anh truyền đến, Mẫn Khả Băng lập tức mở cửa vào rồi đi đến chỗ anh "Tìm anh có việc gì?" Mẫn Doãn Kì mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu trên bàn chỉ cất giọng lạnh nhạt hỏi cô "Muộn rồi anh quay về phòng ngủ đi" "Anh đang bận. Nếu không còn gì em quay về phòng ngủ đi mai còn đi học" Anh lái xe đưa cô về nhà. Ngồi sau xe cô vì say mà cứ lải nhải một mình. Về đến biệt thư anh bế cô vào, đi lên phòng rồi đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. "Đã không biết uống mà còn cố chơi trội để rồi say khướt như vậy" - Anh nhìn cô rồi nói sau đó quay xuống phòng bếp pha canh giải rượu cho cô. Sau khi pha xong canh giải rượu anh vừa bưng tô canh quay lại thì bất chợt nhìn thấy cô đứng ngay đằng sau cầm chai rượu tây không biết cô lấy ở đâu khiến anh giật mình thiếu chút nữa tô canh rơi xuống. "Doãn Kì mau lại đây!" - Cô mỉm cười mông hơi cong ra phía sau hai ngón tay đưa ra phía trước vẫy anh "Hôm nay dám cả gan không dùng chủ vị còn nói chuyện với anh kiểu đó. Mẫn Khả Băng nhà em hôm nay được lắm" - Anh đặt tô canh sang một bên đi đến gần cô "Hứ... sao không dám chứ tên họ Mẫn nhà anh định làm gì tôi ngon thì đến đây. Mà anh vừa nói Mẫn Khả Băng nhà em sao? Thế tôi không phải vợ nhà anh à?" - Cô hất tóc, vẻ mặt ngước lên nhìn anh cao hết cỡ tỏ vẻ đanh đá "Phải! Mẫn Khả Băng là của nhà anh là vợ của Mẫn Doãn Kì"- Anh nói "Tốt ngoan lắm" - Cô cười rồi lảo đảo bước ra chỗ anh. Gần đến nơi thì chân không vững lập tức ngã nhào vào người anh may là anh đỡ kịp "Em say rồi nếu không có anh đỡ nhất định em sẽ bị thương đó."- Anh ôm cô vào lòng giọng nhỏ nhẹ nói với cô như đang dỗ dành một em bé ba tuổi "Gì? Anh nói em say á? No no em không say. Để em cho anh xem em có say không nhé" - Cô cầm chai rượu uống một ngụm rồi đặt xuống môi anh mà truyền rượu qua miệng anh sau đó mạnh bạo mà đưa lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi anh. Bàn tay cô mân mê tháo từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, tay còn lại sờ xuống đũng quần của anh ma sát khiến cho 'tiểu kì' ngóc đầu lên một cách cường tráng. Máu nóng trong người anh bắt đầu tăng dần lên, anh ôm cô bế vào phòng khách đặt cô lên ghế sofa rồi anh ngồi đè lên ngấu nghiến đôi môi của cô, tay nhỏ khẽ luồn vào trong áo mà sờ mó cơ bụng rắn chắc. "Bảo bối à hôm nay lá gan của em cũng lớn lắm. Dám khiêu khích anh còn dám nói không chủ vị để xem anh xử lí em thế nào. Nhóc con hôm nay em nhiều tội lắm"- Anh thì thầm vào tai cô rồi cắn nhẹ một phát, bàn tay to xé tung cúc áo sơ mi đồng phục trường rồi cởi bỏ áo ngực sau đó anh cắn trên xương quai xanh cô rồi đến cổ để lại dấu hôn đầy ái muội. "Vậy để bảo bối chịu tội ngay bây giờ được chứ?" - Cô nhếch miệng cười đầy ma mị rồi lật ngược anh lại ngồi lên trên, cúi xuống bạo gan mà hôn lên môi anh, cắn mút từng chút. Bàn tay mò mẫm cởi thắt lưng da rồi kéo khóa quần anh xuốn, bàn tay luồn lách vào bên trong mà xoa nắn 'Doãn Kì nhỏ'. Dương vật vốn đã cương cứng nay còn cương cứng đến khó chịu "Ú... sao cậu nhỏ nó cứng vậy?" - Cô cầm vào dương vật của anh, cảm thấy nó cứng còn đang ngóc đầu lên liền hỏi "Bảo... bảo anh nghĩ em nên dừng lại tốt nhất là không nên đùa với lửa" - Anh nói cô, câu nói chính là cảnh cáo cô không nên khiêu khích dục vọng trong anh, anh là vẫn còn yêu đời chưa muốn vào tù vì làm chuyện bậy bạ với cô nhóc chưa đến tuổi vị thành niên Khả Băng kiễng chân lên hôn chụt phát vào đôi môi đang chu ra của Mẫn Doãn Kì. Như đạt được ý nguyện anh liền vui mừng phấn khích ra mặt, thích thú mà cúi xuống hôn chụt lên má cô rồi đến trán nói chung là toàn bộ khuôn mặt "Hôm nay anh sao vậy?"- Khuôn mặt khó hiểu nhìn người chồng trước mặt "Bảo bối à anh nhớ em quá"- Anh ôm lấy thân hình bé nhỏ mà lúc lắc người "Không phải hôm nay anh có chuyện gì dấu em đấy chứ?"- Đôi mắt to của cô hơi híp lại bản mặt bán tính bán nghi nhìn anh "Làm gì có. Nào lên xe anh đưa em đi chơi"- Mở cửa xe giúp cô rồi cũng hí hửng chạy sang bên còn lại ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi phóng xe đi "Hôm nay em muốn đi đâu? Mẫn tổng tài đây sẽ chiều em tất"- Mẫn Doãn Kì mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước lái xe nhưng khuôn mặt lại tươi cừoi hỏi cô, Khả Băng quay ra đập vào mắt cô là nụ cười của anh, nó khiến tim cô chạy chệch một nhịp, bị nụ cười ấy cuốn sâu vào khó dứt một cách say đắm "Bà xã? Em có nghe thấy anh nói gì không?"- Đợi mãi không thấy cô cất tiếng anh có hơi khó hiểu khẽ đánh mắt qua nhìn cô "À em có nghe này. Anh nói thật không? Em muốn đi vòng quanh Bắc Kinh này!" "Duyệt.!"- Doãn Kì hào hứng với ý kiến của nương tử mình, xe bắt đầu tăng tốc phóng vun vút trên con đường đang dần ngả sang màu đêm của thành phố Bắc Kinh rộng lớn. "Ông xã ! Em đói quá chúng ta dừng lại tại quán ăn vỉa hè nào đó đi"- Nghe tiếng bụng biểu tình, bàn tay nhỏ khẽ xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn sang mấy quán ăn vỉa hè gần đó, mùi thơm của những miếng thịt nướng những món ăn vặt về đêm cứ quấn lấy bao trùm chiếc xe cadillac "Chúng ta ăn thịt nhé. Em chịu không?"- Doãn Kì hơi lái chậm xe lại quay sang nhìn cô, thấy cái đầu nhỏ gật đầu cái rụp liền đánh lái vào bãi đỗ xe gần đó, tắt máy sau đó nắm tay bảo bối vào một tiệm đồ nướng "Oa ngon quá"- Nhìn mấy miếng thịt được chủ quán nướng vàng lên lật qua lại trông thật hấp dẫn khiến Khả Băng mắt tròn xoe nhìn, miệng còn vô thức thốt lên câu khen ngợi "Vợ chồng trẻ hai cháu muốn ăn mấy suất?"- Nghe tiếng bà chủ quán ngước lên nhìn hai con người và niềm nở mời chào "Cho cháu năm à không mười suất"- Khả Băng ban đầu dơ năm ngón lên nhưng cuối cùng lại đổi thành mười ngón "Được rồi. Hai đứa ra kia ngồi đợi chút thịt sẽ đến ngay"- Vị chủ quán ghi chép đơn rồi tiếp tục nướng thịt Cả hai cùng nhau ngồi ở bàn gần đó, Khả Băng vui vẻ quay trái phải ngó nghía các gian hàng trưng bày đồ ăn mà mắt không khỏi cảm thán, lát nữa cô nhất định phải càn quét hết chỗ này "Đồ ăn đến rồi đây. Hai đứa ăn ngon miệng. Thật đẹp đôi đó nha"- Bà chủ quán bưng một khay thịt đầy bự ra phía bàn hai người, ánh mắt không khỏi khen ngợi vẻ đẹp của đôi bạn trẻ đang chăm chú nhìn vào khay thịt "Cháu cảm ơn bà"- Doãn Kì lễ phép đáp trả bà chủ quán "Không phải đâu ạ! Đây là anh trai cháu đấy"- Khả Băng cho một miếng thịt vào miệng rồi bông đùa nói ra một câu, thiếu chút nữa Doãn Kì anh nuốt chửng miếng thịt vừa mới cho vào miệng

tổng tài băng lãnh cưng chiều cô vợ be nhỏ