tôi và mẹ một câu chuyện có thật
Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Cuối cùng, tôi được bố mẹ khen khi kể lại câu chuyện cho bố mẹ nghe. - Viết phần kết bài: Cho đến bây giờ, đã hai năm trôi qua, nhưng tôi không bao giờ quên được câu chuyện ấy. Nó như một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong
Đề bài: Em hãy kể về một chuyến về thăm quê ngoại hoặc quê nội, môn Ngữ văn, lớp 6. HOC24. Lớp học. Lớp học. Khóa học Tin tức Cuộc thi vui Tìm kiếm câu trả lời Tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của bạn; Đóng.
Phim có nội dung xoay quanh về Jeffrey Lionel Dahmer, tên sát nhân khét tiếng đã giết người, ăn thịt cả 17 nạn nhân kiêm bạn tình của hắn trong độ tuổi từ 14-33. Bộ phim là dựa trên câu chuyện có thật từng gây rúng động nước Mỹ vào hơn 30 năm trước. Dahmer kể về Jeffrey
Tìm kiếm những câu chuyện ma có thật nổi tiếng thế giới , nhung cau chuyen ma co that noi tieng the gioi tại 123doc - Thư viện trực tuyến hàng đầu Việt Nam. Tìm kiếm những câu chuyện ma có thật nổi tiếng thế giới , nhung cau chuyen ma co that noi tieng the gioi tại 123doc - Thư viện
Suốt đêm ấy, tôi thấy bố không ngủ. Ông ra ngoài sân, vớ chiếc điếu cày và rít từng hơi sòng sọc. Đẩy là điều mà khi mẹ tôi còn sống, bố chưa bao giờ làm. Từ ngày mẹ mất, chiếc điện cày trở thành người bạn tâm giao mỗi đêm của bố. Và tôi hiểu, đó là lúc tâm hồn bố cô đơn, trống trải nhất.
materi matematika kelas 9 semester 1 pdf. Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiều cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn. Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời. Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc” Mẹ vui vì việc gì nhỉ” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé”. Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào “Dù con lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt đời , lòng mẹ vẫn theo con”
Người mẹ mất con đã không vì uất hận kẻ thủ ác, không vì lời van xin hay mua chuộc bằng vật chất của bên bị cáo, nhưng đã tha thứ và hơn thế nữa còn xin tòa giảm án cho bị cáo... Tôi là một thư ký tòa án ở một huyện lị. Công việc hằng ngày của tôi liên quan đến các phiên tòa với tư cách là thư ký tòa xử các vụ án xảy ra trên địa bàn. Trong đời làm việc của mình, tôi không bao giờ quên được một vụ trọng án. Một câu chuyện để lại cho tôi khá nhiều day dứt mà tôi rất muốn được chia sẻ ra minh họaVụ án tòa xét xử hôm ấy bị cáo là một thanh niên còn 1 tháng nữa thì tròn 18 tuổi. Có nghĩa là bị cáo vẫn đang ở tuổi vị thành niên, có thể chưa phải chịu năng lực hình sự như người đủ 18 tuổi. Vụ án tình tiết như sau. Bị cáo tên là Sơn đang học lớp 12 của một trường phổ thông trung học trên địa bàn. Sơn đem lòng yêu đơn phương một bạn gái tên là Hoa cùng trường nhưng khác lớp. Hoa học lớp chuyên Anh. Do yêu đương quá si mê mù quáng, Sơn đã không làm chủ được bản thân. Một lần Sơn rình chặn đường Hoa, lúc đấy Hoa đang trên đường đi học về. Sơn ép Hoa lên đồi sim để nói chuyện. Khi nói chuyện, Sơn đã tỏ tình với Hoa. Hoa phản ứng và kiên quyết không nhận lời tỏ tình, em còn có ý nói rằng Sơn không phải là người em quan tâm, hay để ý. Trước thái độ kiên quyết, tỏ vẻ coi thường Sơn của Hoa, Sơn đã nổi lên sự thù tức, đã bắt ép Hoa quan hệ tình dục. Do cả hai còn quá trẻ, đặc biệt là Hoa, em đang là học sinh trên ghế nhà trường, cuộc sống chưa va chạm, va vấp, chưa có những kỹ năng sinh tồn trong những giờ phút đối diện với cái ác. Trước một con quỷ đội lốt người như Sơn, thay vì tìm cách để xoa dịu cơn thù tức của Sơn, van nài Sơn buông tha mình thì Hoa đã chống cự quyết liệt, vừa chống cự vừa tỏ thái độ và có lời nói xúc phạm đến Sơn, rằng Hoa ghê tởm một con người như Sơn chứ đừng nói là có yêu đương gì. Chính sự chống trả và thái độ coi thường của Hoa mà Sơn nổi điên bóp cổ giết chết Hoa rồi đẩy Hoa xuống mương nước phía cuối đồi quá khó khăn để lực lượng chức năng điều tra ra vụ trọng án hiếp dâm rồi giết người, và tìm ra thủ phạm trong vụ trọng án. Trong quá trình đọc hồ sơ chuẩn bị tài liệu cho vụ xét xử, tôi được biết mẹ của nạn nhân Hoa là trường hợp làm mẹ đơn thân, chồng bị ung thư mất sớm khi Hoa lên 4 tuổi, khi bà chưa kịp sinh thêm đứa con thứ 2. Bà Phương ở vậy nuôi cô con gái duy nhất của mình. Giờ đây, Hoa đã bị tên Sơn hãm hại giết chết, bà dường như trắng tay, mất hết tất đáng nói ở đây là bố mẹ Sơn đi xuất khẩu lao động ở Malaysia, Sơn cùng với hai em nữa ở quê với ông bà nội. Do nhận thức của người dân ở quê còn thấp, thiếu hiểu biết pháp luật, khi vụ trọng án xảy ra, người dân ở địa phương người nói ra, kẻ nói vào, người bàn ngược, kẻ tán xuôi. Đó là lề thói lạc hậu của người dân ở những vùng quê, huyện lị, tỉnh lẻ. Mọi người bàn tán đồn đoán cho rằng, vì Hoa yêu Sơn rồi mà tính bỏ Sơn theo người khác nên Sơn mới manh động thế, chứ không dưng mà hẹn được nhau ra chỗ vắng để nói chí có người cho rằng, chắc là Hoa đã làm điều gì đó quá đáng với Sơn thì Sơn mới ra tay sát hại Hoa. Có người ác miệng còn đồn rằng, Hoa có thai với Sơn, bắt đền Sơn, hối thúc Sơn làm đám cưới nên Sơn bí quá cùng đường làm liều. Trước miệng lưỡi thế gian, ông bà nội Sơn không qua đám tang Hoa thắp hương cho Hoa, cũng không có lời an ủi hay xin lỗi bà Phương trước tội ác thảm thương mà cháu họ đã gây ra với con gái bố mẹ của Sơn từ Malaysia hay tin con trai giết người bay về thấy dân làng đồn đoán như vậy, nóng ruột vì con mình đang đứng trước nguy cơ lĩnh án tử hình đã quá xót xa con mà quên mất nỗi đau của một người mẹ mất con. Bố mẹ Sơn không những không sang thắp hương cho Hoa mà còn không bày tỏ sự hối hận xin lỗi với mẹ của Hoa, lại còn bắn tiếng trách móc. Cả nhà Sơn cho rằng, nếu Sơn không vướng phải Hoa thì giờ này con cái họ đã không phải ở tù, số phận không biết sống chết thế nào...Về phía bà Phương, khỏi phải nói nỗi đau khổ tột cùng của một người mẹ có chồng mất sớm, ở vậy nuôi đứa con gái duy nhất. Đứa con gái sắp trưởng thành, đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời thì cuối cùng lại bị giết hại bởi một người bạn. Ngày ra tòa, từ phiên sơ thẩm rồi đến phiên phúc thẩm, bà Phương gầy gò yếu ớt như một cái cây đã héo rũ không còn sự sống. Khi đến tham dự phiên tòa, bà yếu đến nỗi phải có hai người dìu mới đi nổi. Tại phiên tòa, bà ôm di ảnh của con gái như bao bà mẹ khác trong vực thẳm của nỗi đau mất con. Không cất nên lời nào khi nhìn thấy tận mắt kẻ thủ ác, bà chỉ gục đầu và lặng lẽ để cho những dòng nước mắt giàn giụa chảy trên đôi má nhăn nheo kiệt quệ vì đau khổ. Thật lạ lùng. Thông thường những phiên tòa xử kẻ giết người, bên bị hại sẽ tột cùng uất hận, sẽ la hét mỗi khi đối diện với hung thủ trước vành móng ngựa, sẽ xỉ vả, lăng mạ, chửi bới cho xả bớt đi nỗi đau thương. Thế nhưng khi tham dự tòa, người mẹ của Hoa đi cùng với khoảng 10 người trong họ hàng. Ai cũng đeo khăn tang và ngồi ở một góc phòng xử án lặng lẽ lau nước mắt. Khi tòa mời bà Phương đại diện cho bên bị hại thẩm vấn, bà Phương chỉ khóc và nghẹn ngào nói "Thưa tòa, hôm nay tôi mang di ảnh con gái tôi đến tòa để con được chứng kiến vụ xét xử kẻ gây ra tội ác cho con. Mẹ con tôi chứng kiến tòa xét xử, để trả lại công bằng cho con gái tôi, và làm rõ tội ác của bị cáo. Con tôi sắp tròn 18 tuổi, lẽ ra cháu được sống một cuộc sống với tương lai rộng mở, nhưng nay cháu phải chết dưới bàn tay oan nghiệt của kẻ giết người. Con tôi không có tội tình gì, tòa cũng đã làm rõ các tình tiết và lời khai của bị cáo cũng cho thấy bị cáo yêu đơn phương con gái tôi rồi sinh ra tà ý mà hãm hiếp con gái tôi đến chết. Tôi không có mong muốn gì hơn là luật pháp công bằng, kẻ thủ ác phải ra trước pháp luật để đền tội. Từ ngày con tôi bị Sơn giết hại, gia đình tôi chưa nhận được một lời xin lỗi nào từ phía bị cáo. Bố mẹ bị cáo thậm chí cũng chưa đặt chân đến thắp cho con tôi một nén hương. Dân làng đồn thổi vì con tôi mà con họ vướng vào vòng lao lí. Tôi rất đau khổ. Đau khổ vì mất con một nhẽ, đau khổ thêm không biết bao nhiêu vì miệng đời bạc ác. Nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu và thông cảm cho nỗi đau của bố mẹ bị cáo. Họ cũng đang đứng trước nỗi hoảng sợ sẽ mất con, con mình sẽ phải đối diện với án tử cha làm mẹ mà mất đi đứa con ruột thịt, khác nào chết đi cả cuộc đời. Thế nên việc họ không sang nhà tôi thắp hương cho con tôi, hay xin lỗi tôi một câu, tôi hiểu nỗi lòng của họ khi chưa hiểu đúng sự thật, và cái khó của họ trong lúc này và tôi tha thứ được. Chỉ xin tòa, con gái tôi đã không còn nữa, xin đừng để gia đình họ lại mất thêm một đứa con. Tôi chính thức đứng ra có lời xin cho con trai họ được sống. Tôi nghĩ, tôi nói ra điều này chắc con gái tôi trên thiên đàng cũng mỉm cười và đồng ý. Tha thứ sẽ giúp cho con tôi siêu thoát nhanh hơn. Tôi xin hết".Bà Phương vừa nói vừa dừng lại để thở, để lau nước mắt. Cả phòng xử án hôm đó lặng người đi. Bao nhiêu tiếng khóc kìm nén nay vỡ òa. Cả hai bố mẹ của bị cáo chạy đến bên bà Phương quỳ lạy bà Phương, vừa lạy xin lỗi vừa khóc lóc. Trước vành móng ngựa, bị cáo Sơn lúc này mắt đỏ hoe. Phiên xử hôm ấy, khi được nói lời sau cùng, bị cáo Sơn quay qua bà Phương, mẹ của Hoa vừa khóc vừa lí nhí nói, giọng méo xệch "Cháu xin được chết để đền tội ạ. Trước tấm lòng cao thượng của bác, cháu có sống cũng ân hận, day dứt cả đời".Phiên tòa xử phúc thẩm, bà Phương vắng mặt. Đại diện quyền lợi của người bị hại chỉ có duy nhất một người là em trai bà Phương. Suốt cả phiên tòa, người em trai không nói câu gì, cũng như bà Phương trước đó, không một lần nhìn mặt bị cáo. Khi được tòa gọi hỏi, ông Huy - em trai bà Phương lau nước mắt trình lên tòa đơn xin giảm án tử hình cho bị cáo Sơn do bà Phương viết. Ông Huy nói "Chị tôi từ ngày cháu Hoa mất bị suy sụp tinh thần, sức khỏe rất yếu. Chị tôi không tham dự phiên tòa được, chị tôi chỉ có một lời thỉnh cầu gửi cho tòa xin giảm án cho bị cáo Sơn, đừng để cậu ấy phải chết để rồi thêm một gia đình mất con nữa. Xin hết".Vụ án đó, Sơn thoát án tử hình xuống chung thân, một phần nhờ lá đơn nhân đạo của bên bị hại. Tôi cũng được biết thêm rằng, sau phiên sơ thẩm, gia đình bị cáo Sơn lúc này mới thay nhau đến nhà bà Phương để tạ lỗi và cảm ơn tấm lòng nhân đức của bà Phương. Nhưng bà Phương từ chối không tiếp bất kỳ ai. Bà chỉ nói rằng, nếu trong lòng gia đình bị cáo có chút thiện tâm, đã không cư xử với con gái bà và bà như trước đó. Bà không hận, chỉ là không muốn làm phiền. Bà muốn được an tĩnh. Có lẽ đó cũng là phiên tòa duy nhất tôi chứng kiến đẫm nước mắt đau thương mà đầy tính nhân văn của một người mẹ trong tận cùng mất mát. Đây cũng là một câu chuyện thật khó tin nhưng đã xảy ra, và tôi đã được chứng kiến trong đời làm thư ký tòa của mình. Người mẹ mất con đã không vì uất hận với kẻ thủ ác, không vì lời van xin hay mua chuộc bằng vật chất của bên bị cáo, nhưng đã tha thứ và hơn thế nữa còn cầu xin tòa giảm án cho bị cáo - người đã gây ra nỗi đau, sự tổn thất vô phương bù đắp đối với thư!Phan Thị TuệLời Ban biên tậpKính thưa chị Tuệ, thưa quý độc giả! Câu chuyện về một người mẹ được chị Phan Thị Tuệ chia sẻ ra đây đã mang đến cho chúng ta một bài học về lòng nhân, sự thiện tâm ở đời mà không phải bất kỳ ai trong chúng ta cũng học được điều tốt đẹp đó. Một người mẹ trong tột cùng nỗi đau mất con. Một người mẹ chỉ có một đứa con duy nhất làm niềm an ủi trong cuộc đời. Mất con, người mẹ như chết đi cả cuộc đời mình. Vậy mà trong tận cùng nỗi đau ấy, cách cư xử bạc bẽo, vô lương tâm, thiếu văn hóa của gia đình kẻ thủ ác lại thêm một lần nữa gieo vào nỗi đau của người mẹ thêm những vết thương sâu mà, thay vì uất hận, thay vì bắt kẻ thủ ác phải đền tội, thay vì bắt đền tiền bạc hay bù đắp vật chất... người mẹ đau khổ ấy đã tha thứ cho kẻ thủ ác. Không những tha thứ mà người mẹ ấy còn viết đơn xin giảm án, xin tha tội chết cho kẻ đã gây ra cái chết cho con gái mình. Thử hỏi, trên thế gian này, có ai trong hoàn cảnh của người mẹ đau khổ kia có thể đủ sức để mà làm được điều vĩ đại như bà không? Tôi e rằng, thật là thứ là một việc rất khó trong những hoàn cảnh đặc biệt như bà mẹ này. Tha thứ cho kẻ gây ra tội ác với đứa con duy nhất của mình, tưởng như là việc không bao giờ có... Vậy mà trong cuộc đời này, đã có một bà mẹ làm được điều vĩ đại ơn chị Tuệ đã chia sẻ cho chúng tôi một câu chuyện sâu sắc về lòng nhân từ và thói bạc ác. Lòng nhân từ đã khiến cho bà mẹ vĩ đại trên trở nên bất tử đúng không chị Tuệ. Một lần nữa kính chúc chị mạnh khỏe và cho chúng tôi gửi lời tới bà Phương - một người mẹ hiếm hoi trong thế gian ANTG CT 179
Những câu chuyện tương tự vẫn đang xảy ra ở Trung Quốc. Ngược dòng thời gian vào những năm 2003 – 2004, câu chuyện của Pháp Độ đã kể lại hành trình phơi bày sự thật và tội ác đang diễn ra ở Trung Quốc. Gần 20 năm về trước, Pháp Độ vẫn còn là một cô bé nhỏ tuổi, thời gian trôi đi cô đã trưởng thành một thiếu nữ. Những ký ức về cha, về nỗi đau thương mà mẹ phải chịu đựng… những tháng ngày Pháp Độ theo mẹ đi khắp thế giới nói về sự thật ở Trung Quốc. Vì sao cha của Pháp Độ không còn nữa và mong muốn nhiều đứa trẻ vô tội ở Trung Quốc hiện tại, không phải chịu nỗi đau mồ côi cha, mẹ hoặc cả cha lẫn mẹ như Pháp Độ. Một câu chuyện có thật tại Trung Quốc Pháp Độ kể lại rằng “Tôi là Tiểu Pháp Độ. Mẹ đã kể cho tôi, trước khi tôi chào đời bố nói với mẹ Bất kể con là trai hay gái, đứa bé đến vì Đại Pháp. Đại Pháp sẽ độ nó. Hãy đặt tên cho con là Pháp Độ’. Tôi rất thích cái tên này”. Pháp Độ nói rồi cười hạnh phúc. Pháp Độ khi còn nhỏ đã bị mồ côi cha. Ảnh Minh Huệ Net “Mẹ bảo, tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc gồm có ông, bố, mẹ và tôi. Tất cả đều rất yêu quý tôi. Hãy nhìn xem, bố nâng tôi lên rất cao”. Bố rất yêu thương tôi như bao người cha khác Tôi từng có một gia đình hạnh phúc “Nhưng rồi, tôi còn quá nhỏ để hiểu được mọi thứ…”. “Khi tôi bắt đầu tập nói, tôi gọi bố. Nhưng… nhưng, bố, bố ở đâu? Tôi không còn nhìn thấy ông nữa! Bố, Tiểu Pháp Độ cần có bố”. “Mẹ bảo rằng bố đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc ĐCSTQ mà đứng đầu là Giang Trạch Dân giết hại chỉ vì tập Pháp Luân Công”. Bố đã ra đi khi còn quá trẻ để lại hai mẹ con tôi côi cút. “Con muốn mẹ kể bố đã đi đâu? Pháp Độ nhớ bố”. Những người tập Pháp Luân Đại Pháp bị bắt trên quảng trường Thiên An Môn, họ muốn chính quyền ĐCSTQ hiểu được Pháp Luân Công là tốt nhưng họ lại bị đối xử như kẻ phạm tội. Cảnh sát hành hung tại Thiên An Môn Pháp Độ nhớ tới bố. Mẹ nói rằng có rất nhiều bạn nhỏ ở khắp Trung Quốc cũng bị như tôi. Bố hoặc mẹ của họ sẽ bị bỏ tù vì tập Pháp Luân Công. Các bạn nhỏ đó cũng cần có bố mẹ của mình, và hỏi tôi có muốn giúp đỡ các bạn đó không? Tôi trả lời “Vâng, con muốn giúp. Nhưng Pháp Độ còn nhỏ quá, con có thể làm được gì?” Mẹ nói “Con có thể theo mẹ đi khắp thế giới để nói với mọi người trên thế giới sự thật về việc Giang Trạch Dân giết hại bố con như thế nào. Hãy đề nghị mọi người giúp đỡ chúng ta cứu bố mẹ của các bạn nhỏ đó. Con có đi không?” Tôi đã đồng ý, khi đó tôi còn rất nhỏ. Tôi và mẹ đi khắp nơi để nói lên sự thật. Tôi và mẹ đi khắp nơi để nói lên sự thật. Tôi theo mẹ đi đến nhiều nước để nói sự thật. Nhiều người cảm động khi nghe câu chuyện mẹ kể về gia đình chúng tôi. Tôi cũng hiểu được rất nhiều chuyện về bố, ông và cô của tôi. Pháp Độ nhớ cha và chỉ hình dung ra ông qua lời kể của mẹ Mẹ đã khóc khi kể lại những gì đã xảy ra với gia đình tôi và những đứa trẻ giống như tôi đang ở trong nước Trung Quốc. Tôi bắt đầu hiểu những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi biết tên bố là Trần Thừa Dũng. Chỉ vì bố muốn nói ủng hộ Pháp Luân Công với chính phủ, bố đã bị đánh đến chết. Vào lúc đó, tôi mới chỉ có chín tháng tuổi. Cô tôi đến nhận diện xác, cô bị bắt vì cô cũng tập Pháp Luân Công. Cô bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động. Qua nhiều lần nghe mẹ kể tôi đã bắt đầu nhận thức được điều gì đang xảy ra. Ông tôi từng rất ốm yếu, nhưng sau khi tập Pháp Luân Công sức khoẻ ông đã hồi phục. Nhận được tin bố tôi bị giết và cô tôi bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động, ông cảm thấy điều đó quá bất công và ông đã chết vì không vượt qua được nỗi buồn to lớn đó. Sau khi tôi theo mẹ đi nhiều nước để lên án tội ác này, nhiều tờ báo ở các nước khác nhau với nhiều ngôn ngữ đã đưa tin câu chuyện về gia đình tôi. Báo Marriv của Israel Tuần báo Gatra của Jakarta Indonesia Mẹ nói, bố rất yêu quý tôi, nhưng bố chưa bao giờ được nghe con gái mình gọi bố. Tôi vẫn gọi “bố, bố nhưng bố, bố có nghe thấy Tiểu Pháp Độ gọi không?” Tôi và mẹ luôn nhớ tới bố Tôi tiếp tục sứ mệnh của bố, kể sự thật về cuộc bức hại, tàn sát những người tu luyện Pháp Luân Công của ĐCSTQ và Giang Trạch Dân ở Trung Quốc. Đây là một tội ác, nó khiến cho nhiều đứa trẻ trở thành mồ côi hoặc mất cha, mất mẹ như tôi. Tôi biết Pháp Luân Công là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt. Tôi học Pháp, luyện công nghe theo lời Sư Phụ và là một tiểu đệ tử tốt. Tôi thích hát bài Pháp Luân Đại Pháp Hảo và muốn các bạn nhỏ cũng được biết đến Chân Thiện Nhẫn. Tôi học ngồi thiền, bài công Pháp thứ 5 của Pháp Luân Công, tôi ngồi song bàn và luyện công cùng mẹ. Trong vòng 2 năm, tôi theo mẹ đi đến 37 nước. Mẹ bán tất cả đồ đạc trong nhà để đi khắp thế giới, kêu gọi giúp đỡ chấm dứt bức hại. Tiểu Pháp Độ không chỉ tham gia đoàn diễu hành và đưa tờ rơi nói sự thật cho mọi người, mà còn nâng tấm ảnh bố mình tại Sứ quán Trung Quốc ở Thụy Sĩ và căng biểu ngữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trong lời kêu gọi hòa bình. Pháp Độ nâng tấm ảnh bố mình tại Sứ quán Trung Quốc ở Thụy Sĩ Pháp Độ căng tấm biểu ngữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trong lời kêu gọi hòa bình. Pháp Độ luyện công chung cùng mẹ và các học viên Pháp Luân Công khác Mẹ đã rất tự hào. Mẹ thường nói trong tâm “Anh Dũng [tên thường gọi của bố Trần Thừa Dũng], anh phải tự hào vì những việc làm xuất chúng của Pháp Độ. Bé thực sự là một tiểu đệ tử tốt đang vì những bạn nhỏ khác ở Trung Quốc mà dũng cảm làm việc này”. Mẹ và Pháp Độ biết rằng, cựu chủ tịch nước Trung Quốc Giang Trạch Dân là thủ phạm chính, vì đố kị cá nhân và đang nắm quyền lực tuyệt đối đã ra sắc lệnh đàn áp phi pháp những người tốt đang tự tu sửa mình theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi và mẹ đã đưa ông ta ra trước Công lý bằng cách, khởi kiện ông ta trên mỗi bước đường chúng tôi đã đi qua ở các nước khác nhau trên thế giới. Tháng 8-2003, tại Bỉ. Tháng 10 – 2003, tại Mỹ. Tháng 1-2004, tại Thuỵ Điển. Tôi muốn có bố, nhưng không thể, tôi làm điều này vì những trẻ em khác đang bị bức hại ở Trung Quốc. “Cánh hoa hòa bình” tỏa khắp thế giới Cảm động vì câu chuyện của mẹ và tôi đi vòng quanh thế giới, nước Úc bắt đầu một chương trình mang tên “Những cánh hoa hòa bình”. Với nguyện ước mở rộng hơn nữa nhiều “cánh hoa hoà bình” mang chân tướng sự thật truyền rộng khắp thế giới. Kêu gọi lương tri, tấm lòng thiện lương trong mỗi con người, ngăn chặn và cứu giúp những đứa trẻ đáng thương ở Trung Quốc đang bị ĐCSTQ đẩy vào hoàn cảnh mồ côi vì cha mẹ chúng tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện Phật Gia ôn hoà. Các học viên tu luyện Pháp Luân Công người Mỹ đang làm Hoa Sen. Tìm hiểu thêm thông tin về cuộc bức hại Tờ đã đăng một vài thảm trạng về những học viên Pháp Luân Công bị tra tấn. Cô Vương Hà ở thành phố Lâm Hà, Nội Mông cổ bị bức thực và tiêm thuốc độc. Trước khi bị bắt cô nặng 55kg, sau khi bị tra tấn cô chỉ còn da bọc xương và nặng 20kg. Cô Vương Quế Kim ở huyện Hoài Dương, tỉnh Hà Nam có thai 9 tháng, bị cưỡng bức phá thai. Anh Trương Liên Quân ở thành phố Xích Phong, một sinh viên của đại học Thanh Hoa, đã bị tra tấn bởi đội An ninh Quốc gia thành phố Bắc kinh, đến nỗi toàn thân bị tê liệt, không thể di chuyển được. Có rất nhiều câu chuyện như thế đang xảy ra tại Trung Quốc, nhiều người không tin đó là sự thật. Mặc dù tên tuổi, điện thoại, địa chỉ của nạn nhân được đưa ra, họ vẫn không thể tin rằng chính sách khủng bố dã man vượt quá sức tưởng tượng của con người là do chính quyền chỉ đạo công an Trung Quốc làm. Dưới chính sách khủng bố kích động bởi chế độ Giang Trạch Dân đã biến những công an Trung quốc trở thành thú tính không còn lương tâm. Hãy thử đặt mình là công an Trung quốc, những người đang bức thực Vương Hà và tiêm thuốc độc vào người cô. Những người tra tấn Cô Vương Quế Kim, bắt cô phá thai đồng thời giết chết đứa trẻ sắp ra đời trong bụng cô… và những người đánh đập, hành hạ một sinh viên của đại học Thanh Hoa cho đến khi anh phải nằm liệt. Khi họ làm những điều đó, chứng kiến nỗi thống khổ của người khác do chính mình gây ra, lương tâm của họ có day dứt? Liệu họ có cảm thụ đến nỗi đau của nạn nhân không? Bản chất của những người công an kia khi sinh ra có phải họ đã là như thế hay không? Có thể là không. Công an cũng có gia đình của họ. Những người đang bị tra tấn, khủng bố có thể là thân nhân hoặc người quen cùng thời của họ. Tại sao họ có thể làm được như thế? Điều gì đã biến công an Trung quốc trở nên tàn ác? Một viên công an nói rằng nếu anh ta không “cải tạo” được các đệ tử Pháp Luân Công, anh ta sẽ bị phạt và mất việc. Anh ta cũng cần có công việc để nuôi sống gia đình. Đồn trưởng của anh ta nói rằng nếu anh không đạt chỉ tiêu “cải tạo” các đệ tử Pháp Luân Công, anh ta sẽ bị phê bình, khiển trách và bị cắt tiền thưởng. Cuối cùng có thể bị đuổi việc. Cứ như vậy cho đến cấp cao nhất là cựu chủ tịch Giang Trạch Dân, ông ta là người ra quyết định đàn áp môn tu luyện Phật Gia ôn hoà này. Ông ta không tin rằng, ông ta không dập tắt nổi Pháp Luân Công. Dưới sức ép và khi hành ác lại được pháp luật bảo hộ, khi chút lương tâm tan biến bởi lời kích động và khích lệ từ mồi nhử là tiền bạc, chức quyền tưởng thưởng cho những ai đàn áp tàn khốc nhất đối với Pháp Luân Công. Chính quyền Giang Trạch Dân đã thúc đẩy thú tính tà ác trong mỗi con người, làm tê liệt lương tri và bán rẻ nhân cách. Có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi cha, mẹ hay mất cả cha lẫn mẹ vì cuộc đàn áp tín ngưỡng phi đạo đức lớn nhất nhân loại đang xảy ra tại Trung Quốc? Lời kết Chính sách đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc đã phá hủy nhiều gia đình hạnh phúc. Gia đình Pháp Độ chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong sự khủng bố to lớn mà ĐCSTQ đã làm. ĐCSTQ tạo ra vô vàn bi kịch đau thương đối với những đứa trẻ mồ côi Pháp Luân Công. Tội ác này vẫn tồn tại đến ngày hôm nay sau hàng thập kỷ đã trôi qua, từ khi Pháp Độ còn rất nhỏ cho tới khi cô đã trưởng thành. Còn bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị bức hại tàn nhẫn như vậy đang diễn ra ở Trung Quốc? Một thế hệ bị đàn áp đã lớn lên như thế. Hàng trăm triệu người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã và đang bị chính quyền ĐCSTQ bức hại tàn ác như vậy. Có bao nhiêu gia đình bị tan vỡ? Bao nhiêu đứa trẻ bị mồ côi? Câu hỏi nhức nhối này nằm trong trái tim và lương tri mỗi con người chúng ta. Theo NTDVN
Mẹ, thơm một cái là một trong những tác phẩm thành công của Cửu Bả Đao, cuốn sách được viết nhằm kể lại toàn bộ quá trình tác giả đã chăm sóc mẹ qua những tháng ngày bà chống trọi với bệnh tật. Từ đó anh dần nhận ra sự thiêng liêng của tình mẫu tử và những giá trị vô giá mà gia đình mang lại. Đôi nét về tác giả Cửu Bả Đao và tác phẩm Mẹ, thơm một cái Cửu Bả Đao là bút danh của Kha Cảnh Đằng, một tiểu thuyết gia và đạo diễn người Đài Loan. Anh bắt đầu viết từ năm 1999, thể loại sáng tác hầu hết là kinh dị, khoa học viễn tưởng và lãng mạn. Sáng tác đầu tiên của Cửu Bả Đao được phát hành trên mạng, kể từ đó anh đã hoàn thành hơn 60 tác phẩm khác nhau và rất nhiều trong số đó đã được chuyển thể thành phim. Một số tác phẩm của anh có thể kể đến như Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, Cà phê đợi một người, Tình yêu hai ba tốt xấu và Mẹ, thơm một cái. Trong đó tiểu thuyết Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi đã được chuyển thể thành phim vào năm 2011 và nhận được nhiều phản hồi tích cực từ công chúng cũng như giới chuyên môn. Với tài hoa cùng sự khéo léo của mình, Cửu Bả Đao đã mang đến cho người đọc những cốt truyện hài hước nhưng không kém phần sâu lắng. Bằng cách đó anh đã nhẹ nhàng giúp độc giả có thể cảm nhận sâu sắc cuộc đời thăng trầm của nhân vật và để lại cho họ dư vị vấn vương, bồi hồi. Chân dung tác giả Cửu Bả Đao Mẹ, thơm một cái là một trong những tác phẩm tiêu biểu của anh, được viết theo thể loại hồi ký nhằm ghi lại những tháng ngày chăm sóc mẹ trên giường bệnh của chính tác giả. Cuốn sách là những tình cảm chân thành và cảm động về mẹ, đồng thời cũng góp phần tôn vinh đức hy sinh cùng nghị lực của người phụ nữ trong gia đình. Sách Mẹ, thơm một cái bản tiếng Trung Chính vì câu chuyện là những nỗi niềm, suy nghĩ chân thật của Cửu Bả Đao nên đã dễ dàng chạm đến trái tim độc giả và để lại những lắng động khó quên trong lòng người đọc. Không nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ mất đi mẹ Cuốn tiểu thuyết xoay quanh gia đình của Cửu Bả Đao khi mẹ anh phát hiện ra bà bị bệnh ung thư máu. Nhà Cửu Bả Đao có ba anh em, anh cả tốt nghiệp thạc sĩ dược phẩm thô đồng thời cũng là tiến sĩ điều trị ung thư, em út thì đang học cao học năm thứ nhất còn anh là nhà văn nổi tiếng trên mạng. Gia đình tác giả có một tiệm thuốc do ba mẹ anh kinh doanh, nhờ kinh nghiệm từng là hộ lý cộng thêm tinh thần ham học hỏi của mẹ mà tiệm thuốc được rất nhiều hàng xóm tin tưởng và tín nhiệm. Ảnh bìa cuốn sách Mẹ, thơm một cái Mẹ của anh là mẫu người phụ nữ của gia đình, cũng vì thế nên mọi người trong nhà đều phụ thuộc vào bà, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như ngoáy tai, rửa bát hay xếp quần áo đều không thể tự làm được. Một tay mẹ nuôi lớn ba người con trai đến ngày thành đạt, dù từ khi anh còn nhỏ gia đình đã vướng phải nợ nần nhưng bà chưa bao giờ đắn đo khi chi tiền cho anh em Cửu Bả Đao đi học. Bà luôn cố gắng hết sức để dành dụm, gom góp cho con được học tiếng anh hay tập làm văn chỉ với mong muốn chúng đều có thành công riêng. Mỗi lần thầy giáo đưa cái phong bì bằng giấy bìa, bảo về nhà cho học phí vào đấy, con số viết trên đó đều khiến tôi hoang mang. Hễ nghĩ đến chuyện mẹ quyết không bao giờ nhíu mày trước các khoản học phí, sống mũi tôi lại cay sè. Biến cố xảy ra khi mẹ anh phát hiện mình bị mắc bệnh bạch cầu tuỷ cấp tính, kể từ khi bắt đầu nhập viện, cả gia đình thay phiên nhau chăm sóc bà. Mẹ tiếp nhận điều trị đồng nghĩa với việc nhà thiếu đi người phụ nữ và từng thành viên dần nhận ra sự quan trọng của bà. Những thứ tôi sợ quả thực là quá nhiều. Cuộc đời tôi dường như là quá trình phát hiện, tích luỹ những thứ mình sợ. Sợ độ cao, sợ ma, sợ người khác không tin mình, sợ mình không được ôm Puma lúc nó qua đời, sợ gãy mất đôi tay trị giá hai trăm triệu. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng, tôi sợ nhất là không có mẹ. Mẹ anh rất kiên cường, ngay cả khi đứng giữa ranh giới sinh tử bà vẫn điềm tĩnh đón nhận sự sắp đặt của số phận. Bà luôn chủ động trong việc điều trị khi nhìn xem lượng thuốc truyền bao giờ sẽ hết hoặc bảo các con xin y tá thuốc nếu mình có dấu hiệu sốt, chắc hẳn bà cũng muốn khoẻ lại để không phụ lòng mong mỏi của ba anh em. Với chồng bà luôn tận tuỵ hết mực vừa chăm sóc chồng vừa quán xuyến công việc ở tiệm thuốc của gia đình, dù rơi vào cảnh nợ nần nhưng bà vẫn cân đối thu chi hợp lý, thậm chí còn tiết kiệm được tiền mua xe RV. Ngay cả khi ở bệnh viện bà vẫn phải động viên tinh thần cho ba anh em, nhắc nhở chồng uống thuốc đúng giờ và hướng dẫn ông tìm đồ vật trong nhà. Mẹ, thơm một cái đã để lại trong lòng người đọc nhiều dư vị ngọt ngào Những chi tiết như mẹ không than phiền khi bệnh nhân giường bên gây ồn ào, tác giả chăm sóc vụng về mà vẫn dịu dàng đón nhận hay âm thầm chịu đựng những đau đớn khi hoá trị đã làm sáng lên hình ảnh người phụ nữ nhân hậu, hiền lành nhưng cũng không kém phần bản lĩnh. Bằng ngòi bút uyển chuyển, tác giả đã miêu tả tinh tế hình ảnh tuyệt vời của người mẹ. Qua đó giúp người đọc có cái nhìn chân thật và đồng cảm trước sự hy sinh lớn lao của người phụ nữ với gia đình, đồng thời cảm nhận được sự ngọt ngào từ câu chuyện. Mẹ, thơm một cái và cách người trẻ bày tỏ tình yêu với mẹ Qua tác phẩm có thể thấy ba anh em Cửu Bả Đao đã bộc bạch tình thương với mẹ một cách vụng về nhưng lại vô cùng chân thành và cảm động. Anh cả nằm dư trong bụng mẹ một tuần, bởi không chịu rời khỏi mẹ Tôi nằm thiếu một tuần trong bụng mẹ , bởi muốn sớm nhìn thấy mẹ Thằng út nằm trong bụng mẹ không thiếu ngày nào, bởi dã hẹn với mẹ Ba anh em, từ khi trong bụng mẹ, đã dùng cách thức của riêng mình để yêu thương mẹ. Những hành động được anh đề cập đến như cả ba anh em thu xếp công việc ở Đài Bắc để có thể thay phiên nhau chăm sóc mẹ đã phần nào cho thấy tinh thần trách nhiệm của họ. Đó là việc anh cả học y nhưng vẫn sợ hãi khi mẹ co giật, người em luôn kỹ lưỡng trong vấn đề vệ sinh, còn tác giả thì học chép “tâm kinh” và chú ý từng thói quen ăn uống của mẹ, những hành động ấy không chỉ thể hiện tình thương của anh em Cửu Bả Đao dành cho bà mà còn bày tỏ lòng hiếu thảo của họ. Bìa sau của cuốn sách Mẹ, thơm một cái Cả ba tuy mỗi người một vẻ, mỗi người chọn cho mình lối đi riêng nhưng khi đối mặt với bệnh tình của mẹ thì vô cùng đồng lòng và sáng suốt. Họ luôn trấn tĩnh, động viên nhau để chăm sóc bà cho thật tốt dù lòng ai cũng có nỗi niềm. Chính nhờ biến cố này mà anh em Cửu Bả Đao đã hiểu nhau hơn đồng thời nhận ra sự cực nhọc của người phụ nữ khi dành nửa đời chăm sóc cho gia đình. Cửu Bả Đao đã khéo léo lồng ghép những chi tiết nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng trong việc khắc hoạ tình cảm của các nhân vật. Mỗi người trong câu chuyện đều có một cách riêng để bày tỏ sự lo lắng, quan tâm đối với người thân của mình. Nốt nhạc thăng trầm nhưng chứa đầy hương vị ấm áp trong Mẹ, thơm một cái Mẹ, thơm một cái đã tái hiện lại hình ảnh của một gia đình truyền thống khi mà người phụ nữ phải quán xuyến hết mọi việc trong nhà, còn đàn ông thì xem đó như trách nhiệm của họ. Nguời mẹ đổ bệnh cũng là lúc bà được nghỉ ngơi trọn vẹn nhất, những thành viên bà đã dành hơn nửa đời chăm sóc giờ đang đổi vị trí với bà. Tuy cốt truyện không chứa đựng quá nhiều tình huống kịch tính hay bi thương nhưng lại đong đầy tình cảm chân thành của những người con dành cho mẹ. Xuyên suốt chặng hành trình, những điều nhỏ bé được tác giả chọn lọc đã để lại bài học giá trị về tính nhân văn và lòng hiếu thảo. Cuốn sách nhận được nhiều phản hồi tích cực khi đã thành công lột tả trọn vẹn những khía cạnh khác nhau của cuộc sống, không chỉ về tình mẹ mà còn có cả tình yêu, sự nghiệp và tình cảm gia đình. Câu chuyện nhẹ nhàng về mẹ ẩn chứa nhiều bài học quý giá Nhiều độc giả chia sẻ rằng cốt truyện của tác phẩm không quá đặc sắc hay chi tiết cao trào nhưng vẫn là một sự lựa chọn nhẹ nhàng dành để thư giãn sau những ngày bận rộn, điều cuối cùng động lại trong lòng người đọc là tình yêu thương chân thành và giản dị. Tác giả đã khéo léo đưa hình ảnh căn bếp bận rộn, mâm cơm đầy đủ thành viên, giúp người đọc quay về những tháng ngày ấu thơ được che chở trong vòng tay mẹ. Dù có nhiều biến cố xảy đến nhưng trong bóng đêm tăm tối Cửu Bả Đao vẫn không quên thêm thắt những chi tiết hóm hỉnh, ngọt ngào nhằm xoa dịu người đọc, đồng thời thắp lên tia hy vọng cho các nhân vật trong câu chuyện. Mẹ, thơm một cái thu hút độc giả bởi lối văn mộc mạc, nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh tế, cuốn sách vừa mang đến cảm giác yên bình vừa truyền đi thông điệp tích cực, lạc quan về cuộc sống. Thiên Nhi
tôi và mẹ một câu chuyện có thật