tôi đã khóc bao nhiêu lần

Lời bài hát Đã Bao Lần Anh Khóc. phiên bản 1/1. Đóng góp: mp3. Đã bao lần anh thấy lòng mình yếu đuối, Đã bao lần anh khóc trong đêm âm thầm. Đã bao lần anh thấy nhớ em vô cùng, Anh cố ghì chặt nỗi đau sâu kín. Em bây giờ hạnh phúc thật nhiều không em? Lời bài hát Khóc - TimMaSoKaraoke.Com. Đã bao nhiêu lần anh khóc trong mơ. Bao lần rồi Anh không thể nhớ bao nhiêu lần anh nói quên em. Với anh Mà lại ai biết ở trong thâm tâm đang khóc em ơi . Timmasokaraoke.com 10 phút trước 1560 lượt thích Listen Khóc - quang quẻ Vinh, Đã bao nhiêu lần anh khóc trong mơ. Bao lần rồi đến bao gồm anh Anh tất yêu nhớ từng nào lần anh nói quên em. Cùng với anh bây Amusic.vn 1 phút trước422 Like. Xem thêm: Máy Ảnh Canon 60D Giá Bao Nhiêu, Máy Ảnh Canon Eos 60D Khóc - vẻ vang | Nghe Chiều hôm ấy tôi không hề thấy em cười cợt nữa. Bằng một bí quyết hiếm hoi nhưng mà tôi phân biệt em giữa loại fan, nhưng lại cũng vi diệu gắng trơn hình em thay đổi đang kịp mất lúc tôi chỉ vừa chớp mắt. Tôi lúc ấy còn ngơ ngác, lần một, rồi lần nhì, với sau materi matematika kelas 9 semester 1 pdf. Trang 1 của 2 trang 1 2 » Khóc có rất nhiều lí do. Vì buồn, vì vui, vì chán, vì hạnh phúc hay vân vân và mây mây lí do khác. Nhưng nếu khi khóc có người ở bên cạnh nghe chúng ta khóc, chia sẻ cho chúng ta về lí do đó thì có lẽ sẽ vui lắm nhỉ. Nhưng mình chưa bao giờ có người bên cạnh khi khóc. Khóc trước mặt ba vì bị ba đánh. Khóc trước mặt mẹ vì nhưng lời mình tâm sự của mình luôn bị mẹ nói ngược lại. Người duy nhất an ủi mình khi khóc đó là thằng bạn học chung cấp 1, nhưng bây giờ nó cũng không còn chơi với mình nữa đến mình còn không biết lí do Vậy nên mình toàn khóc một mình trong bóng tối và cảm thấy vừa vui vừa buồn vì điều đó. Có bao giờ bạn khóc một mình chưa? Và bạn có nhớ mình đã khóc một mình bao nhiêu lần. Có rất nhiều lần là khác bên ngoài mình là là một người vui vẻ dễ gần bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu mềm lắm mình hãy khóc một mình lắm khi nhớ về những điều trong quá khứ, khóc vì gia đình người thân, khóc vì bản thân, khóc một mình cũng là một cách giải tỏa áp lực của bản thân mình. Từ hồi hiểu chuyện thì có lẽ mình chưa từng khóc trước mặt ai cả. Lần đầu thất tình, đó là một đêm mình khóc trong im lặng. Vào buổi học cuối cùng của thời học sinh, ai trong lớp cũng khóc còn mình thì chỉ tới ban đêm khi xung quanh không còn một tiếng động, những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu rằng sau khi lên đại học không còn gặp thầy cô, không còn gặp bạn bè, cũng có lẽ do áp lực thi đại học nên mình cũng chỉ ôm gối mà khóc. Bây giờ đôi lúc cảm thấy cô đơn hay áp lực về cuộc sống về việc học thì mình vẫn khóc và dĩ nhiên đó là những lúc không có ai. Không phải không có người an ủi, cũng không phải không có người quan tâm chỉ đơn giản nó là cách mình xả stress, khóc xong rồi lại tiếp tục học, tiếp tục cố gắng phát triển bản thân. Có thể nói mình cố tỏ ra mạnh mẽ cũng được nhưng mình thực sự không hi vọng những người mình quan tâm thấy mặt yếu đối của bản thân. Câu chuyện bạn chia sẻ mình cũng rất đồng cảm nhưng mình cũng đồng thời hi vọng bạn luôn vui vẻ. Nếu có một ngày mệt mỏi quá bạn có thể tìm và tâm sự với mình, mình sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! Khóc một mình gần như là thói quen của mình luôn í, mình hễ gặp chuyện gì chạnh lòng đều kiếm một góc riêng và tự an ủi bản thân mình. Mình không giỏi chia sẻ cảm xúc của mình với người khác nghe nên ít ai có thể an ủi được mình ngoài chính bản thân mình. Nhưng nếu có một người ở bên để an ủi mình thì tốt biết mấy. Mình đã từng khóc một mình rất nhiều, thường là vùi đầu vào chăn rồi khóc. Mình khóc vì rất nhiều lý do, nhưng đến bây giờ mình vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào vì hạnh phúc cả;-; Nói vậy thôi chứ giờ cứ nghĩ lại về mấy cái lý do khiến mình khóc là lại thấy buồn cười. Kiểu là cứ nhớ lại việc gì buồn buồn là mình lại khóc, khóc mệt rồi thì đi ngủ, ngủ dậy rồi lại tiếp tục tận hưởng cuộc sống màu nhiệm này. Mình cũng không biết có phải do mình khóc nhiều quá hay không mà giờ mình có thêm một kĩ năng đặc biêt Rơi nước mắt trong vòng 15 - 20s. Có đôi lúc chỉ cần 5 - 10s. Mắt mình cũng kém nên nước mắt sinh lý hay bị chảy nhiều. Có lần mình còn bị người ta gọi là mít ướt nữa cơ, nghĩ lại thì thấy ấm ức quá nên lại ngồi khóc tiếp. Nhưng giờ mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Là một người con gái thì mình luôn phải mạnh mẽ lên mà nhìn về trước tương lai, thay vì ngồi khóc sướt mướt hoài thì mình nên cười nhiều hơn, hòa đồng hơn, đến lúc đấy thì bạn sẽ thấy cuộc sống này thật kỳ diệu, chẳng còn âm u như trước nữa. Các em cố gắng lên nhé, anh năm nay 34 tuổi chắc là tuổi anh của các em rồi, cuộc đời anh đã trải qua khổ đau tận cùng, khổ đau vô hạn nhiều khi nằm nghĩ về đời mình cũng có lúc khóc Mình đã từng khóc một mình suốt hai năm. Khi đó, vì một vài lí do mà mình buộc phải nghỉ học khi đã học tới năm thứ 2 của bậc Đại học. Chuyện đó chỉ có mỗi mình mình biết, người nhà không ai biết. Ban ngày thì mình vẫn bình thường, tới tối, mỗi khi nghĩ tới cảnh bạn bè đi học, rồi làm lễ tốt nghiệp, chụp hình, ăn liên hoan các kiểu, còn mình phải sống lạc lõng, thậm chí còn không biết tương lai đi về đâu, thế là khóc. Cái nỗi đau đó nó chưa bao giờ dừng lại cho tới ngày mình kiếm được việc làm. Giờ thì mình ổn hơn rồi, ít nhất là không khóc một mình nữa. Khi cuộc sống hiện tại tốt hơn thì quá khứ không đủ sức dằn vặt con người nữa. ^^ Mình rất không thích khóc trước mặt người khác. Cứ như thể đó là một sự thể hiện cái yếu đuối trong con người mình vậy, vì thế mình không bao giờ khóc trước mặt người khác. Thực ra, khóc là một sự giải tỏa cho những nỗi đau, bất hạnh, buồn bực, thậm chí cả vui của chúng ta. Một mình hay có ai bên cạnh là do cách chúng ta cảm nhận. Điều quan trọng hơn hết là khi chúng ta khóc xong, hãy cất hết những điều không vui đó đi để tiếp tục tiến lên phía trước. Áng mây và Gill thích bài này. Mình biết khóc một mình thật thích.. nhưng lại chưa bao giờ khóc cùng một người khác.. cảm giác ấy thế nào nhỉ? Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình khóc cùng một người khác.. ừ cũng không biết tại sao.. trước mặt người khác lại chẳng thể khóc được.. trừ khi là quá bức xúc tới nỗi nhịn không được nữa, thì những giọt nước mắt kia lại thực không thoải mái tí nào, lại cực kì khó chịu. Nó không hề thuyên giảm đi cái bức bối trong lòng, mà còn tăng lên rất nhiều lần. Nhưng có rất nhiều lần nào đó, dù bạn một mình.. bạn muốn khóc mà những giọt nước mắt kia quá lì lợm.. không thể khóc được, cái cảm giác ấy.. thực rất khó giải thích Chào bạn. Tự khóc một mình thì Phàm nghĩ ai trong đời cũng có ít nhất một lần như thế. Riêng đối với những người sống hướng nội, thiên về thế giới bên trong nội tâm hơn thì thường có xu hướng che giấu cảm xúc cá nhân nhiều hơn những người hướng ngoại. Họ không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, việc khóc một mình có lẽ xảy ra thường xuyên hơn. Mình hy vọng bạn không quá kiềm nén nỗi buồn trong lòng, có thể xả ra bên ngoài được như vậy sẽ thoải mái hơn Trang 1 của 2 trang 1 2 » hỏi Đang lang trên con đường nhỏ, buồn đời tôi ghé vào một quán nhậu nhâm nhi vài ly rượu. Phía bên kia đối diện đội cũng có một cô gái ngồi nhậu một mình, thỉnh thoáng lấy tay gạt đi vài dòng nước mắt nhưng không phải kiểu khóc lóc thảm thiết như chúng ta vẫn phải gặp một cô nàng thất tình. Nghĩ lại thấy tình cảnh em và tôi cũng giống giống nhau. Vậy là tôi kê ghế ngồi đối diện em và uống một cách no say. Em tròn mắt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, chắc đang thầm nghĩ ở đâu có một thằng điên ngồi cùng bàn uống bia cùng. Chúng tôi làm quen với nhau, và tôi biết được em vừa mới chia tay người yêu, một gã trai lăng nhăng đểu cáng. Và không phải lần đầu tiên em gặp phải người như thế. Tôi tuy không tiếp xúc nhiều nhưng tôi biết được em là một cô gái tốt, chung thủy nhưng không hiểu sao em lại gặp những kẻ khốn nạn như vậy. Nhưng hôm nay tôi sẽ cho em thấy, em không phải gặp thằng nào khốn nạn khác vì hôm nay tôi sẽ là người đàn ông của em tôi nghĩ trong lòng như tôi nghĩ tôi đã thích em, thích cái cách em ngồi uống rượu một mình, thích cách lấy tay gạt đi dòng nước mắt một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Này em ! em đã khóc bao nhiêu lần? Tôi đưa em về nhà… Tôi và em đã trò truyện rất lâu, đến khi người trong quán đi hết, chỉ còn lại hai đứa tôi. Có lẽ em đã quá say, tôi lái xe đưa em về nhà của em. Em ở trong một khu dân cứ nhỏ bên quận 7, và nhà chỉ có mình em. Nhìn căn phòng lạnh tanh, trên phòng có một tấm ảnh gia đình của em từ thởu bé. Em trong tình trạng say mèm nằm ngả nghiêng trên ghế so pha. Tôi tính bỏ về, nhưng nửa đêm như vầy, em lại say mèm, lại đang đau khổ tôi sợ không biết em sẽ nghĩ quẩn điều gì. Đắn đo mãi tôi quyết định đưa em vào phòng , còn tôi ra ngoài nằm ngủ. Nhìn em ngủ mê say, dáng vẻ này có lẽ đủ thiêu đốt con tim chai sạn của tôi rồi. Có thể một thằng con trai nào đó lúc này dễ lợi dụng em, nhưng không,tôi đã hứa sẽ là thằng đàn ông tử tế của em nên kiềm lòng. Tôi ra ghế so pha nằm và đánh một giấc tới sáng. Đang say sưa trong ánh nắng ban mai, khi mình minh khẽ len lỏi những tia nắng đầu tiên tràn lên má tối, bổng đâu tôi nghe một tiếng thét tôi giật bắn mình. Em đứng đó nhin tôi ngạc nhiên, và la ầm ĩ lên, rằng tôi vào em làm gì, mặc cho em la hét tôi chỉ nói một câu “ tối qua anh thấy em say tình nên đưa em về nhà, nếu không chắc em đang nằm ngoài đường rồi” nói rồi tôi quơ đại chiếc áo rồi bỏ về. Chiếc điện thoại… Sáng tôi đi làm, tìm hoài không thấy cái điện thoại đâu, tim hoài không tìm thấy dấu vết, và tôi chợt nhớ ra, thì ra tôi để quên chiếc điện thoại ở nhà em. Có đúng đây là định mệnh không đây? Tôi nghĩ để điện thoại nhà em đúng 3 ngày, vậy mà chẳng thấy tin tức gì của em rằng sẽ trả điện thoại lại cho tôi, đúng thật là em vô tâm, đối xử với người có ơn như vậy tôi cũng thấy mình bệnh, bình thường xa điện thoại một chút là thấy nhớ, vậy mà dám xa điện thoại đến tận 3-4 từng đó thời gian chắc em đã lục tung cái điện thoại Iphone 5 của tôi lên rồi. Đến ngày thứ 4 tôi lấy số điện thoại của cơ quan, một giọng nói nhẹ nhàng bên kia vang lên, tôi biết đó là em. Tôi đùa – Em có biết tôi là ai không ? Em không biết, nhưng em hy vọng anh đúng là chủ nhân chiếc điện thoại này – Tại sao? – Vì em mún trả lại cho chủ nhân nó – Vậy tại sao mấy ngày nay không đem tới trả – Em có biết anh ở đâu đâu, với lại……… – Với lại sao??? – Em muốn anh tự tới đây lấy,và đền ơn vì em đã không bán điện thoại anh đi. Tôi cười nức nở trong điện thoại và trả lời “Em gái ơi anh biết nhà em đó, em chạy được khỏi anh sao? Nhưng anh không có gì để đền đáp cho em, chỉ có trái tim này thôi, em nhận không? ” Em lặng im một hồi, cười khúc khích rồi tắt máy. Đây có lẽ là lời tỏ tình đầu tiên tôi dành cho một cô gái, mặc dù tôi cũng đã từng quen bạn gái nhưng rung động thực sự như tôi gặp em thì chưa hề có. Ngay chiều hôm đó tôi tới nhà em lấy điện thoại. Em mời tôi vào nhà, xin lỗi vì bữa trước có phần vô lễ với tôi. Tôi và em đã trò chuyện rất lâu, tôi và em thực sự tìm được sự đồng cảm, và tôi cũng biết em đã từng đau đớn như thế nào. Tôi vẫn trêu đùa “ Muốn đền ơn , muốn xin lỗi thì thi anh không chỉ nhận lời xin lỗi mà còn nhận trái tim máu của em mà thôi.” Có lẽ một phần hiểu tính ý, và trêu đùa của tôi, em đỏ mặt quay đi chổ khác. Từ đó chúng tôi làm bạn, và ngày càng thân mật. Dường như ngay lần đầu găp mặt tôi đã cảm nhận được chúng tôi thuộc về nhau, con tim tôi đập loạn nhịp khi gặp em, và đêm về có khi không ngủ được vì nhớ đến giọng nói của em. Và tôi biết em cũng vậy. Bữa sáng nọ, tôi chợt nhìn thấy em vẫn thình thoảng khóc thầm khi nhớ lại quá khứ, lần này tôi nhất quyết không để em phải khóc, và tôi biết cho dù mất cả đời, tôi sẽ không để người con gái tôi yêu phải khóc lần nữa, tôi nói Này em! Em đã khóc bao nhiều lần ? Em đã chia tay bao nhiêu lần? Em đã đau đớn bao nhiêu lần? Cho dù em như thế nào đi nữa, anh sẽ không quan tâm những điều quá khứ, chỉ cần em biết hiện tại, có một thằng đàn ông đang sẵn sàng che chở cho em, và hứa sẽ không làm em rớt nước mắt lần nữa. Em có thể mở lòng nhìn về phía trước, vì một tương lai mới, em phải sống mạnh mẽ hơn. Quá khứ làm ta trưởng thành, và tương lai làm ta hạnh phúc, và ở đó có anh. Em có đồng ý không? Em từ khóc chuyển sang cười, em cười trong hạnh phúc và chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Tuy thời gian chúng tôi quen nhau không dài, nhưng cảm giác lần đầu găp mặt như rất thân quen, như một người bạn thuở xưa giờ gặp lại. Và tôi tin có cái gọi là “ duyên phận” Nếu đã là duyên nợ thì cho ở hoàn cảnh nào, ở đất nước nào chúng ta sẽ gặp nhau và trả nợ nhau. Và tôi sẵn sàng trả nợ cho em, sẵn sàng trả nợ bằng trái tim, bằng hạnh phúc mà tôi sẽ mang lại cho em. Và em cũng phải mang lại hạnh phúc cho anh nhé. Gởi em, người con gái anh yêu! Xem thêm Chồng ngoại tình khi vợ không ra gì? Anh rễ- gã trai khốn nạn RICH SLIM USA – Thuốc giảm cân cho người bận rộn Slimfit USA -một sản phẩm từ Kỳ Duyên house Super Slim USA – siêu giảm cân từ Mỹ Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn! Cuộc trò chuyện giữa PV và chị Phương Dung đã diễn ra với rất nhiều lần ngắt quãng. Lần 1 là khi chị đang tất tả từ quận Bình Tân để chạy sang huyện Bình Chánh. "Người ta nói thấy Đăng ở đó", chị giải thích vội rồi rời Dung mong con sớm trở về Ảnh Báo Người lao độngLần 2 là khi chị nhận một cuộc gọi, người bên kia đầu dây nói rằng bé Đăng đang ở quận 9, chị cũng đến với hy vọng gặp được con 3, chị nghẹn ngào cho biết rằng đó chỉ là cuộc gọi "trêu chọc", Đăng của chị vẫn chưa tung tích gì. 23 ngày qua, chị chưa có một đêm ngon giấc. Hình bóng của cậu bé hiếu động, hay chọc mẹ cười vẫn luôn nằm trong tâm trí chị. "Cháu ở nhà rất ngoan" Ngày 28/3 là ngày cuối cùng mà chị Phương Dung nhìn thấy con trai. Chị cho biết "Trưa đó, tôi thấy tay chân con trầy xước, chảy máu nên rất lo lắng. Cháu nói rằng mình đã bị va quẹt rồi té trên thấy tay chân cháu như thế nên cho Đăng nghỉ thể dục buổi chiều ở trường. Tuy nhiên, khi vừa mới nói thì cháu phản ứng dữ dội, khóc lóc đòi đi học. Giận con quá, tôi có lớn tiếng la thì cháu phản ứng khi cãi nhau với mẹ, Đăng đã lẳng lặng lấy xe đạp rồi rời đi lúc nào không hay. Hàng xóm thấy Đăng đi thì có hỏi, cháu trả lời rằng đi gặp ba. Tuy nhiên, chồng tôi là tài xế giao hàng, đâu có ở một chỗ mà Đăng đi tìm gặp".Ngôi trường mà Hải Đăng đang theo họcTheo chia sẻ của chị Dung, bé Hải Đăng 13 tuổi là con trai duy nhất của hai vợ chồng. Ở nhà, Đăng là một đứa trẻ ngoan, hay đùa giỡn, trò chuyện cùng mẹ. Chị Dung hiện đang bán nước ép trái cây tại nhà, cả gia đình vẫn ở trọ nhưng chưa bao giờ chị bắt Đăng đi làm các công việc khác để kiếm tiền mà muốn con tập trung hoàn toàn vào việc học."Một gia đình phải có lúc vui, lúc buồn, lúc hòa hợp hay mâu thuẫn. Nhà tôi cũng thế, trước đó, Đăng đã có đôi lần bỏ nhà đi rồi nhưng chỉ vài ngày là cháu về. Những lần đó, cháu đến nhà bạn bè, người quen nên tôi dễ dàng đón cháu về, chỉ có lần này là Đăng không liên lạc gì với gia đình. 23 ngày qua, tôi không có ngày nào ngủ Đăng đi, cháu để lại quần áo, sách vở, chỉ lấy mỗi chiếc xe đạp, thậm chí đến cả giày dép còn không mang. Tôi nghĩ rằng phải có chuyện gì đó Đăng mới không liên lạc về với gia đình trong thời gian lâu nhưng vậy. Đăng vẫn luôn nhớ số điện thoại của mẹ", chị Dung nghẹn biết, em Đăng đang học lớp 7, trường THCS Huỳnh Văn Nghệ quận Bình Tân. Vừa qua, chị đã có đến trường để tìm thêm thông tin về con. Theo lời chia sẻ của thầy cô, Đăng ở trường vẫn sinh hoạt bình thường, không có biểu hiện lo lắng hay sợ sệt gì. Những ngày đêm tìm con Từ khi Đăng đi, chị Phương Dung luôn trong tình trạng rối bời, đầy âu lo. Chị đăng thông tin tìm con trên các hội, nhóm Facebook, dán thông báo ở khắp nơi. Thậm chí, chị đến nhà từng người bạn của Đăng tại trường cấp 1 và cấp 2 nhưng không có bất kì tung tích nào của con trai."Tôi chỉ sợ kẻ xấu giữ Đăng mới không cho con về. Tôi quá rối và không còn định hướng được gì", chị Dung ngày, chị Dung nhận được hàng chục cuộc điện thoại từ khắp nơi gọi về. Người nói rằng thấy Đăng ở Gò Vấp, ở Thủ Đức, ở các tỉnh miền Tây… Nhận được thông tin gì, chị Dung đều đến đó tìm. Gần 1 tháng nay, vợ chồng chị không thể tập trung làm bất kì việc gì vì lo đi tìm qua, có một bé trai đã gọi đến cho chị Dung nói rằng "Đăng đang ở nhà con". Tuy nhiên, khi đến nơi, chị nhận ra đây là thông tin giả đành quay về."Chúng tôi hiện đang rất bế tắc giữa quá nhiều luồng thông tin. Nhiều người nói rằng đã trông thấy Đăng đi ngang hay gặp bé ở đâu đó trên đường. Tôi mong rằng, nếu có ai thấy Đăng hãy giữ bé lại giúp để gia đình đến nhận lại con", chị Dung nói khi Đăng đi, căn nhà lại thêm hiu quạnh. Chị Dung vẫn giữ thói quen nằm trên chỗ mà con hay nằm, đắp chăn, ôm gối của con để tìm chút hơi ấm còn sót Dung tâm sự "Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần nữa, chỉ biết cầu nguyện trời phật cho Đăng trở về bình an. Khi Hải Đăng về, vợ chồng tôi sẽ nuôi dạy cháu khôn lớn".Hiện tại, Công an quận Bình Tân đang phối hợp điều tra, làm rõ sự việc bé trai 13 tuổi mất tích .*Hình ảnh của Hải Đăng sử dụng trong bài đã được sự đồng ý từ gia ai gặp được bé Hải Đăng xin vui lòng liên hệ gia đình chị Phương Dung địa chỉ 207 đường số 8, phường Bình Hưng Hòa B, quận Bình Tân, điện thoại 0941855365. Gia đình xin được cảm ơn và hậu tạ. Lượt xem23/10/2021Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoĐề xuất cho bạnTất cảAnime257136114315826225125251302322102229312021258318118346319336Trang chủ>Tôi đã khóc khi xem video hài hước này>Bình luận 339Nổi bật nhấtGần đâyBecause he is black he always got shot. Then the black policeman treated him good because they are the bản dịch233Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch127Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch74Trả lờiBáo cáo bình luậnThis video made me wish all racist people should just die by getting torturedXem bản dịch66Trả lờiBáo cáo bình luậnBộ phim nói về sự phân biệt chủng tộc về sắc lờiBáo cáo bình luậnBut many black people hates Asian so sadXem bản dịch24Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch18Trả lờiBáo cáo bình luận░░░░░▐▀█▀▌░░░░▀█▄░░░ ░░░░░▐█▄█▌░░░░░░▀█▄░░ ░░░░░░▀▄▀░░░▄▄▄▄▄▀▀░░ ░░░░▄▄▄██▀▀▀▀░░░░░░░ ░░░█▀▄▄▄█░▀▀░░ ░░░▌░▄▄▄▐▌▀▀▀░░ Đây là Bob ▄░▐░░░▄▄░█░▀▀ ░░hãy Sao chép và dán Bob ▀█▌░░░▄░▀█▀░▀ ░░ để Bob trở lên nổi tiếng ░░░░░░░▄▄▐▌▄▄░░░ ░░░░░░░▀███▀█░▄░░ ░░░░░░▐▌▀▄▀▄▀▐▄ ░░░░░░▐▀░░░░░░▐▌ ░░░░░░█░░░░░░░░█░░░░ ░░░░░░█░░░░░░░░█░░░░ ░░░░░░█░░░░░░░░█░░░░░░░░░ ░░░░ ▄██▄░░░░░ ▄██▄16Trả lờiBáo cáo bình luậnI'm crying very hard HAHAHAXem bản dịch14Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch12Trả lờiBáo cáo bình luậnSomehow this reminds me of free guy xDXem bản dịch10Trả lờiBáo cáo bình luậnĐiển hình của phân biệt chủng tộc10Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch9Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch7Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch6Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch5Trả lờiBáo cáo bình luậnWhen the police is damn racistXem bản dịch4Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch4Trả lờiBáo cáo bình luậnLuckily in Indonesia there is no such thing.. Do you think that racist people aren't that stupid? Other people also want to live next time -,- Untung di indonesia gk ad beginian .. Emang ya .. org yg rasis tuh gk ngotak bgt apa ? Org lain jg mau idup kali -,- HEII ada yg indonesia kah ? Komen nya gk kenal semua 😂Xem bản dịch3Trả lờiBáo cáo bình luậnXem bản dịch3Trả lờiBáo cáo bình luận

tôi đã khóc bao nhiêu lần